Người đàn ông hơn 40 tuổi, làm nghề kỹ sư xây dựng, phải đối mặt với mối quan ngại về thói quen mua sắm của vợ mình, Linh – một người phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn và từng là hoa khôi của trường đại học. Điểm gây nên nỗi trăn trở lớn trong anh chính là việc vợ anh quá đam mê mua sắm và không có dấu hiệu dừng lại.
Mở tủ quần áo của Linh, hàng trăm chiếc váy từ lụa là thướt tha đến những bộ đầm dạ hội lộng lẫy, đủ màu sắc và kiểu dáng, có thể nói là “ngập tràn”. Cùng với đó là số lượng mỹ phẩm chất thành đống trên bàn trang điểm với các thương hiệu nổi danh hàng đầu trong lĩnh vực làm đẹp. Chỉ tính riêng khoản tiền mua sắm mỗi tháng cho những món đồ này cũng đã lên tới hàng chục triệu đồng.
Anh thừa hiểu rằng mỗi phụ nữ đều muốn bản thân mình trở nên xinh đẹp và mọi người đều có quyền được chăm sóc bản thân. Tuy nhiên việc mua sắm mà không có giới hạn của Linh đã đẩy vấn đề lên một mức độ mới và đáng lo ngại.
Khi anh không ít lần thể hiện mối quan ngại và “gượng gạo” đề nghị vợ mình xem xét lại thói quen này thì dường như cái anh nhận lại thường là không mấy vui vẻ hay những cớ rất “vô lý” như việc đó là đầu tư vào hình ảnh. Sự tương phản là quá lớn giữa gia đình và “mối quan tâm” không đúng lúc ở đây. Linh thì mặc những bộ váy đắt tiền và luôn tươi cười bên chiếc nhẫn kim cương sáng lấp. Ngược lại, con trai của anh, đang tuổi đi học, vẫn rất rụt rè và thụ động do mặc những chiếc quần, chiếc áo lỗi thời và rộng thùng thình do người khác cho lại.
Khoảnh khắc cậu bé về nhà mắt đỏ hoe, cầm tay anh và nói cậu sợ lắm vì bị bạn trêu là đồ nhà nghèo quả là “dao cắt vào tim”. Tấm hình vợ đăng lên mạng những tưởng chỉ là những tấm hình lịch thường chào mừng 20/10 đang biến hoá thành kỉ niệm đau thương không dễ quên bởi sự tương phản về lối sống là quá “rõ nét” từ trong nhà họ!
Tình cảm vợ chồng bắt đầu rạn nứt khi anh buộc phải đem vấn đề ra nói thẳng với vợ nhưng không kết quả .Bữa cơm gia đình vốn trước kia các thành viên quây quần bên nhau trở nên “nặng đá”.
Vợ anh cần một sự quan tâm vào các giải pháp của “cuộc tái tạo tình yêu thương ở một góc trong nhà”. Anh có nghĩ ngay lúc đó có thể nói ra một điều đơn giản để rồi mọi thứ trở nên khá hơn không. Nếu không nói thì liệu phải “im lặng” tới bao giờ ?? Làm phụ huynh đôi khi thật lắm cực nhọc !!