Trong quá trình dọn dẹp ngăn kéo trang điểm, tôi đã có một cuộc gặp gỡ với chính bản thân mình – một cuộc gặp gỡ giúp tôi nhận ra rằng sở hữu quá nhiều món đồ không nhất thiết mang lại cảm giác thỏa mãn như tôi từng nghĩ. Những thỏi son môi, những món đồ trang điểm nằm rải rác trong ngăn kéo của tôi, đã kể cho tôi nghe một câu chuyện về thói quen tiêu dùng cảm xúc.

Nhìn vào những thỏi son môi nằm rải rác trong ngăn kéo, tôi nhận ra rằng phần lớn trong số chúng không thực sự được mua vì nhu cầu thiết yếu. Thay vào đó, chúng được mua để lấp đầy những khoảng trống cảm xúc nhất thời. Đó có thể là cảm giác muốn thể hiện bản thân, muốn thử nghiệm những màu sắc mới hoặc đơn giản chỉ là muốn mua sắm để giải tỏa căng thẳng. 5 thỏi son môi trong số đó đã trở thành nạn nhân của thói quen tiêu dùng cảm xúc này.

Sau khi quyết định “chia tay” với những thỏi son môi không cần thiết, tôi bắt đầu cảm nhận được sự nhẹ nhõm, giải phóng trong tâm hồn. Việc loại bỏ những món đồ không cần thiết này giúp tôi nhận ra sự tiêu dùng cảm xúc mà tôi đã vô tình thực hiện trong một thời gian dài. Quá trình dọn dẹp ngăn kéo không chỉ là việc vứt bỏ những món đồ cũ mà còn là cơ hội để tôi nhìn lại bản thân và cách tôi tiếp cận với việc mua sắm.

Trải nghiệm này đã giúp tôi thay đổi cách tiếp cận với việc mua sắm. Thay vì mua sắm một cách cảm xúc, tôi bắt đầu tìm hiểu rõ hơn về nhu cầu thực sự của bản thân. Tôi học cách phân biệt giữa nhu cầu và mong muốn, từ đó đưa ra quyết định mua sắm một cách có ý thức hơn. Việc mua sắm trở thành một quá trình suy nghĩ chín chắn, thay vì là một hành động theo cảm tính.
Cuối cùng, việc sở hữu ít hơn nhưng sử dụng đúng những thứ phù hợp với bản thân mới thực sự mang lại cảm giác thỏa mãn. Quá trình nhìn lại và thay đổi cách tiếp cận với việc mua sắm đã giúp tôi hiểu rõ hơn về bản thân và cách tôi tương tác với thế giới xung quanh.